Chủ Nhật, 23 tháng 4, 2017

TA CHẲNG THỂ QUÊN NÊN HỌC CÁCH QUEN DẦN

Người ta vẫn thường vương vấn chữ ngày xưa
Cũng bởi con tim có quá nhiều kỷ niệm
Mà bỏ quên đời là một hành trình tìm kiếm
Khuyết mất yên bình họ nhặt nhạnh tàn phai

Người ta vẫn thường đau đáu nhớ một ai
Cất bước ra đi từ đời nào chẳng biết
Oán trách cuộc đời gieo chi nhiều oan nghiệt
Họ đâu nghĩ mình cần một sự đổi thay

Người ta vẫn thường đau đủ mới buông tay
Khi những vết thương đã chẳng còn chữa khỏi
Tuổi trẻ đi qua mới ngậm ngùi tiếc nuối
Thì đã muộn màng thì đã chẳng đường lui

Người ta vẫn thường nhìn cuộc sống dần trôi
Cúi mặt suy tư về kiếp người trần tục
Thêu gấm dệt hoa cho cái gọi là hạnh phúc
Mà quên mất rằng hạnh phúc rất đơn sơ

Bởi cuộc đời này chẳng đẹp tựa như mơ
Nên đừng đớn đau vì một giấc mơ tan vỡ
Và hãy nhớ rằng những gì là quá khứ
Đẹp đẽ thế nào cũng đã quá xa xôi

Hãy sống cuộc đời trọn vẹn những phút giây
Nếu không muốn mất những tháng ngày tươi trẻ
Thời gian trôi đi âm thầm lặng lẽ thế
Cứ nuối tiếc hoài nuối tiếc mãi không thôi
(Người Viết Thơ Đau)



Không có nhận xét nào: